[Haikyuu!!][One-shot] như một lòng bàn tay chứa đầy không khí

Shirabu, về tồn tại, và trưởng thành.

Không, kỉ niệm đẹp nhất của Shirabu về Ushijima là đây: một dáng người cô độc, chạy bộ trên mặt đường nhựa, cắt ngang cánh đồng bên ngoài khuôn viên chính trường Shiratorizawa vào một buổi sáng mùa đông se lạnh, trong khi thành phố vẫn còn đang say ngủ. Hay là đây: Shirabu quay lại khu sân bóng chuyền vào mười giờ tối để lấy một tập tài liệu để quên lúc tập, để rồi thấy đúng một người đang đứng giữa những bức tường sơn gỗ bóng, đưa hết trái bóng này tới trái bóng khác lên không trung không ngừng nghỉ, đập chúng xuống với sức mạnh lớn tới mức mỗi lần bóng chạm tường lại để lại đằng sau nó một tiếng vang trầm đục. Hoặc, có lẽ là: Ushijima, ngồi một mình trên một băng ghế trong phòng thay đồ, chậm rãi tháo lớp băng keo thể thao dính bẩn khỏi ngón tay mình, từng vòng từng vòng đau đớn.

Continue reading “[Haikyuu!!][One-shot] như một lòng bàn tay chứa đầy không khí”